Ta cõng cuốc mang phân người đi bón
Trên đồi cao hun hút giữa trưa hè
Những hố sắn trồng nắng nung cháy ngọn
Ta bón cây mà đời không bón ta
Cuốc cào, đá cứng, sỏi đau đời sỏi
Sắn chết từng cây ta chết dần theo
Đồi đứng đụng mây, mây tuôn màu khói
Ta đứng trên đồi, đồi đá cheo leo
Giặc núp sườn đồi lăm lăm nòng súng
Phân rải gió lay bay ngập mùi phân
Tù rạc lâu ngày tay chân bủn rủn
Bò xuống giữa đồi đã mỏi toàn thân
Đường về cổng trại dốc lên, dốc xuống
Băng vực, vượt cầu một gánh oằn vai
Đôi khi tiếc thân, phí đời oan uổng
Ta tự dỗ mình cố sống qua ngày
nguyễn thanh-khiết
A 20 mùa hè 1984