12.3.10

Nỗi đau đời người


Dưới cái nắng tháng tư trên đồi cát
ta ngồi nghe gió im lặng thản nhiên
những thân tù oằn vai gánh ngả nghiêng
rừng Lá vẫn trơ trơ phà hơi nóng
Con suối Lạnh khô đi từ trước tết
vạch một đường đá cuội giữa rừng thiêng
nước uống bọt bèo múc vội thản nhiên
đời tù tội có gì cho ta giữ
Ta cố giữ mà không làm sao giữ
mảnh giang sơn giặc cướp mất hôm nào
áo trận tả tơi, biên giới rừng cao
chiều vượt lũ lội ngược về núi Cấm
Ta đã ném tuổi xuân vào rừng thẳm
đêm ngủ hang, ngày lội suối, băng sông
tháng giêng qua truông, tháng tám băng đồng
tháng hai tháp Chàm, tháng mười Hậu Nghĩa
Rồi ta ngã, đau như ngày tan trận
trả nợ sơn hà, giống lạch suối khô
đã chảy tràn tưới ướt những hoang mồ
giờ khô kiệt nằm ôm bầy đá cuội

 
~*~ ~*~
 

Rừng đêm bầy cú kêu hồn thảm thiết
như gọi người đang đợi chết từng giây
ta cắn răng, cho qua hết tháng ngày
trong tăm tối mơ một vì sao sáng
Trại tập trung chỉ là cơn hoạn nạn
dẫu cho cùng ta gởi bộ xương khô
hồn đau chăng là tiếc một cơ đồ
với máu xương bạn bè ta lỡ đổ
Đêm nghiến răng ngó về phương trời cũ
đâu còn màu xanh, đỏ phố phường xưa
trời tháng tư đau như một cơn mưa
qua rất vội trên trại tù rừng Lá
Đêm gió hú làm giật mình nghĩ lạ
nghiệp chướng nầy sao trời lại ngó qua
nỗi nhục nầy còn mấy kẻ thiết tha
trong đêm vắng như ta vừa nuốt nghẹn

nguyễn thanh-khiết
những ngày ở Z 30D
mùa thu 1978





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét