12.3.10

Khi mùa đông trở lại


Ba năm rừng Lá buồn biết mấy
Ta nhớ ba năm chẳng ở nhà
Khi đi con dại chưa tròn tuổi
Ngày có về chắc lắc lơ xa
Mùa đông trở lại theo màu cát
Cát trắng Hàm Tân đã ngả vàng
Ở đây chẳng có chiều gió hát
Thở dài thì biết xuân sắp sang

Ba năm rừng Lá ba năm nhớ
Em tuổi còn xanh tiễn đưa chồng
Tay trắng tảo tần nuôi con mọn
Đợi chờ cho mấy cũng bằng không
Ta biết chợ người đâu đã dễ
Bồng bế con thơ để qua cầu
Có khi buồn lòng ta muốn thế
Đợi chi em, ta chẳng về đâu

Ba năm có lẽ ba năm nữa
Mốc thời gian cứ thế bắt đầu
Khởi đi ta vẫn còn xanh tóc
Chắc gì không về dưới mộ sâu
Rừng Lá phủ đông lòng cũng lạnh
Khi buồn ta nhớ chút vậy thôi
Ta gởi cho con lời trăng trối
Ta chia chút tình em rồi thôi


nguyễn thanh-khiết
Z 30D mùa đông 1981






Đưa người sang trại mới


Một điếu thuốc chia hai, ngày tù tội
Bạn và ta chia một mối thù chung
Nhỡ mai nầy đường đi tù muôn lối
Nhớ một nơi đây mình tới đường cùng
Hãy nếm đắng để thương ngày quốc hận
Phải uống cay mà nhớ buổi đi đày
Đừng tiếc, đừng thương những ngày lận đận
Phải cương cường mò mẫm giữa nhục vinh
Giặc không để mình nhìn cùng một hướng
Giặc không cam bỏ sót chí trả thù
Hãy bình tâm dù biền biệt hai phương
Ta và bạn còn một ngày trở lại
Trống sẽ nổi vang vang hồi xung trận
Kèn thúc quân sẽ dậy khắp trời xa
Mình chia nhau đi gìn giữ sơn hà
Ngăn giặc bắt dân sống thời đồ đá

Ta tiễn bạn bằng mỗi chung nước lạt
Một cái nhìn gởi gấm hết trong ta
Rừng Lá đêm nầy dưới bóng sương tan
Bạn sẽ đi về một nơi rất lạ
Đừng bối rối đất nước giờ khắp cả
Bất cứ nơi nào cũng có trại giam
Bạn đã quen với những cái khôn cùng
Đây hay đó chỉ đổi vùng hoạn nạn
Đừng vẫy tay dù sao trời cũng sáng
Như giang hồ ta bạn cứ chia tay
Hãy quay đi và nhớ những ngày này
Ta với bạn từng sớt chia cùng trại


nguyễn thanh-khiết
Viết cho Ngô Hữu Quyền
Z 30D những ngày chuyển trại




Mưa qua rừng Lá


Tháng tám đem về đây cơn bão rớt
Mưa trên nguồn làm úng cả trại giam
Ta co ro nhìn nước đổ trên ngàn
Con suối Lạnh lấn sâu vào sân trại
Mưa làm ta nhớ ngày này năm trước
Mỗi chiều về đứng ngó phía bên kia
Có bóng em gởi nụ hôn sớt chia
Trong hoạn nạn một đời tù bất khuất
Đội Thiên Nga bây giờ bay tan tác
Em của ta chắc đâu đó giữa rừng
Ta thương em có đôi mắt dửng dưng
Cười khinh bỉ vào biệt giam lần đó
Con Thiên Nga mà đời như quên bỏ
Đã kiên cường trong sắc áo tù nhân
Em ném vào ta một chút bâng khuâng
Trên suối Lạnh hôm đội về rất trễ
Một ánh mắt trao tình đâu phải dễ
Dưới cái chăm chăm của lũ cai tù
Ta thương em có mái tóc mùa thu
Cái răng khểnh luôn cười trên gánh nạn
Con Thiên Nga mà giặc thù ngao ngán
Đã bao lần cùm kẹp vẫn đứng trơ
Đã khạc nhổ vào niềm tin ngu ngơ
Của đám giặc khù khờ đi theo đảng
Cánh chim xưa, kỷ niệm có còn mang
Khi bay khỏi trại thù khu rừng Lá
Bầy Thiên Nga cái tên không còn lạ
Ríu rít nơi nầy, một lúc rồi đi

nguyễn thanh-khiết
Z 30D mùa thu 1979
(viết cho đội Cảnh sát đặc nhiệm Thiên Nga)





Cuốc mộ trồng khoai


Hôm nay vác cuốc ra đồng
Cuốc không muốn cuốc trong lòng ta đau
Chỗ nầy bia dựng trắng phau
Mộ vô danh, cỏ mọc cao hơn đầu
Người nằm mưa nắng dãi dầu
Ta thân tù tội đội đầu nắng mưa
Cúi chào như lễ tiễn đưa
Chỗ nầy trại giặc không chừa một ai
Nếu hoá thân lần thứ hai
Xin người hãy chết bên ngoài Việt-Nam
Ở đây giặc cộng rất tham
Nắm xương cũng mặc trại giam cứ làm
Bác dạy thì đảng phải cam
Thôi ta đành cuốc suối vàng đừng đau


nguyễn thanh-khiết
Z 30D tháng 03-1979






Nỗi đau đời người


Dưới cái nắng tháng tư trên đồi cát
ta ngồi nghe gió im lặng thản nhiên
những thân tù oằn vai gánh ngả nghiêng
rừng Lá vẫn trơ trơ phà hơi nóng
Con suối Lạnh khô đi từ trước tết
vạch một đường đá cuội giữa rừng thiêng
nước uống bọt bèo múc vội thản nhiên
đời tù tội có gì cho ta giữ
Ta cố giữ mà không làm sao giữ
mảnh giang sơn giặc cướp mất hôm nào
áo trận tả tơi, biên giới rừng cao
chiều vượt lũ lội ngược về núi Cấm
Ta đã ném tuổi xuân vào rừng thẳm
đêm ngủ hang, ngày lội suối, băng sông
tháng giêng qua truông, tháng tám băng đồng
tháng hai tháp Chàm, tháng mười Hậu Nghĩa
Rồi ta ngã, đau như ngày tan trận
trả nợ sơn hà, giống lạch suối khô
đã chảy tràn tưới ướt những hoang mồ
giờ khô kiệt nằm ôm bầy đá cuội

 
~*~ ~*~
 

Rừng đêm bầy cú kêu hồn thảm thiết
như gọi người đang đợi chết từng giây
ta cắn răng, cho qua hết tháng ngày
trong tăm tối mơ một vì sao sáng
Trại tập trung chỉ là cơn hoạn nạn
dẫu cho cùng ta gởi bộ xương khô
hồn đau chăng là tiếc một cơ đồ
với máu xương bạn bè ta lỡ đổ
Đêm nghiến răng ngó về phương trời cũ
đâu còn màu xanh, đỏ phố phường xưa
trời tháng tư đau như một cơn mưa
qua rất vội trên trại tù rừng Lá
Đêm gió hú làm giật mình nghĩ lạ
nghiệp chướng nầy sao trời lại ngó qua
nỗi nhục nầy còn mấy kẻ thiết tha
trong đêm vắng như ta vừa nuốt nghẹn

nguyễn thanh-khiết
những ngày ở Z 30D
mùa thu 1978





Đêm gõ cùm ta hát


Ta đã chết từ một ngày thê thảm
hồn bơ vơ theo cỏ nội mây ngàn
dừng nơi đây chờ gió nổi, sương tan
trên chiếc lá úa vàng theo nhật nguyệt

Núi vẫn còn xanh nỗi buồn bất diệt
rừng vẫn mênh mông cỏ biếc mây mù
có còn chăng tiếng vọng của thiên thu
chút hương khói cho hồn ta hóa độ

Ta lỡ đi từ rừng xanh xuống phố
lỡ dẫm dấu chân trên những căm hờn
cũng muốn quay đầu với những trống trơn
nghe tiếng chuông chiều vang về ngõ núi

Rừng Lá chết vàng, cây buông khô cháy
cát thổi một vùng phủ trắng trại giam
hồn ta kêu rên dưới bóng trăng tàn
trăng một cõi, buồn riêng ta một cõi

Tóc xanh chi, hành trang chi nặng gói
trần gian đầy lũ ngạ quỉ bám vây
nước non đâu, xương máu đã ngập đầy
ta lỡ gởi thân ta vào địa ngục


Kinh nguyện đêm đêm là bầy cú rúc
chuông chiêu hồn thay tiếng xích xiềng khua
trại giam mọc lên đổi những nóc chùa
hồn lang bạt còn nơi nào yên nghỉ

Thôi căn kiếp cười ta con chốt thí
thôi đời người gánh vác bỏ sau lưng
đêm nay lòng ta chợt thấy dửng dưng
khép mắt lại quên chỗ mình đang đứng


nguyễn thanh-khiết
những ngày ở Z 30D
mùa thu 1978





Cuộc chiến giữa rừng


Dãy nhà giam leo lét trong rừng lá
những tấm thân tù chen chúc ngủ sạp tre
tù xếp lớp như bầy cá hộp
đám muỗi rừng hút máu thâu đêm
rệp sắp hàng, diễn hành cả ban trưa
quay trở nóc, tù treo mùng ngược
rệp như giặc thù muôn kiếp trước
nửa đêm buông mình
từ mái lá xuống tranh ăn
rệp “nhảy dù” như chuyện thần tiên
trên những bộ xương gầy sau chinh chiến

Tù bị giặc hút dần xương máu
trời còn bày trò nuôi rệp oan khiên
đám muỗi rừng khát máu triền miên
bầy rệp đói muôn đời không no bụng
giặc ăn theo còn bày trò ân sủng
dụ ngọt, vỗ về chính sách khoan dung
như bầy muỗi vo ve hoài nhức nhối
cùng lũ côn trùng sớm tối nỉ non

Nắng sớm mai chưa xua bầy sâu bọ
mặt trời lên mà rừng Lá vẫn xanh
tù nhân đi như cái xác tự hành
những đôi mắt căm thù chưa kịp khép
Hàm Tân, trại giam dài theo rừng Lá
thương một đám tù đang chết chậm, chết đau

nguyễn thanh-khiết
những ngày ở Z 30D






Chiều ở Z 30D















Dưới đụn cát khô bàn tay tù cào vội

một củ khoai rừng phủi chưa sạch đã nhai
rừng lá âm u ngày cứ qua ngày
thân bại tướng mang gông cùm thêm nặng
rừng lá trơ trơ màu cỏ cháy
chiều thản nhiên chạy hút giữa trường sơn
bỏ bên lũng sâu những tiếng căm hờn
rên khe khẽ khi cửa nhà giam khóa trái
Đôi mắt sâu, đen mở nhìn trong tối
ngó trân trân trong não bộ cùn mằn
tấm bản đồ này đã phủ màu tang
một màu đỏ bầm, bầm như vết máu
những điều nhớ, thương bỗng nhiên đã tắt
chỉ còn vang mỗi khúc hận chưa nguôi
rừng lá linh thiêng đã khóc ngậm ngùi
nhìn dấu chân trên cát có hình thù xiềng xích
dấu chân đó từng qua bao chiến địa
giờ xót đau trong lớp áo tội tù
chiều giữa rừng, rất vội, rất âm u
và người lính thấy đời mình khép lại

nguyễn thanh-khiết
những ngày ở Z 30D






Ngày đầu ở Z 30D


Xe bít kín đưa tù ra khỏi trại
30 con người nhét chật cỗ xe đêm
Tháng hai, đèn Sài-Gòn buồn tê tái
Soi những mặt tù ngơ ngác nhìn nhau

Qua khe hở chào phố phường như thể
Hẹn một ngày lâu lắm mới về thăm
Ngã tư Hàng Xanh có gì khóc kể
Mà buồn hiu tiễn những kiếp đi đày

Ta chỉ lỡ một thời khi binh biến
Nợ sơn hà chưa trả được hôm nay
Ta vẫn còn niềm tin ngày chinh chiến
Chắc chắn ta về dù trễ đôi ngày


Rừng Lá là đây mùa xuân đã rộ
Nắng soi mặt tù ướt đẫm mồ hôi
Bình Thuận là đây trại tù khắp chỗ
Trải dọc đường như dấu nhấn lầm than

Z 30D một đụn cát nóng kinh hoàng
Vừa nuốt chửng những tù nhân chế độ
Ta chớp mắt nhìn mặt trời chiếu sáng
Đánh dấu ngày đầu ở trại tập trung


nguyễn thanh-khiết
25-02-1978





Gia-Định quần anh hội


Dãy C2 nằm sâu ngút mắt

trông im lìm như nấm mồ hoang
hàng xà lim cửa sắt khoá ngang tàn
như thách thức những bàn tay khởi loạn
ta ở phòng 5 đèn mờ bệnh hoạn
nơi phải nằm vừa đủ một bề ngang
lối vào ra không hơn được ba gang
trên cửa sắt giặc chỉ chừa vuông sổ nhỏ
đừng nói trăng soi
đừng mơ nắng rọi
úp một bàn tay là chút gió chẳng thể vào
bốn phía tường cao
một ngọn đèn leo lét
đủ soi thân tù lần lượt đến rồi đi

Sáng mai giật mình nghe dăm hồi kiểng
chợt nhận ra quần hùng hội nơi nầy
mấy dãy nhà giam, lớn bé đã đầy
sư ông, linh mục, thầy dòng
nhạc sĩ, nhà văn giặc gom về một đống
trần trục, trắng phau ngồi chen phơi nắng
trên sân tù dưới họng súng lăm lăm
ta lặng lẽ nhìn qua khe lỗ gió
tất cả tinh hoa giặc góp nhặt về đây
sá chi ta mới có dăm ngày
nhìn mới biết nhà tù an yên hơn ngoài phố

Đất nước khom lưng cõng một bầy giặc đỏ
dân ba miền hơ hãi kiếm đường đi
con kiến, cột đèn chẳng biết nghĩ suy
có cơ hội cũng ùa ra khỏi nước
giặc gom hết, từ từ, lần lượt
già trẻ, gái trai, những ai còn ý thức
trại tù mọc lên, trường học hoang tàn
chuông nhà thờ sẽ tắt không vang
chùa miễu rồi đây thôi nhang khói
con cháu bác sẽ rơi vào ngu và đói
dưới bàn tay của đảng vô luân
đảng tìm phương quản lý cả thánh thần
nhốt sách vở, và gông cùm cả chúa
thần dân bác tràn qua vĩ tuyến
bóc lột miền nam, vơ vét miền trung
Sài-Gòn hôm nay thực sự lâm chung
một cái chết ngàn năm tức tưởi
ta thở dài,
bao nhiêu thế hệ sẽ thê lương
Khi cả nước quay về thời đồ đá
trên sân tù hôm nay
những chiến sĩ mấy đời tranh đấu
những ngòi viết bị bẻ ngang
những trái tim bị bóp méo
trong ngần đó thứ ngổn ngang
còn có cả
tàn lụi đương nhiên của lớp người đi trước
cái oanh liệt ngày xưa tưởng như vừa khuất
trả lại cho đời vượt trội của thanh xuân

Quần anh đại hội
với chiến dịch Sông-Vĩnh vẻ vang
gom thật sạch những tai ương của đảng
đưa Việt-Nam về địa ngục
đất nước nầy chỉ có công an
công cụ thành danh làm giàu cho đảng tịch
Việt nam chỉ còn lại kinh hoàng
sứ mạng của thanh niên
là rủ nhau đi tù cả nước

Ôi! Giang sơn biết có ngày cứu chuộc
tại nơi nầy ta sẽ tiễn ai đi
từng người, từng hạt giống chẳng còn gì
thành Gia-Định nơi dập vùi chí khí

 

nguyễn thanh-khiết
T 20, tháng 10-1977





Khúc ca vào trận


Cơm tù lính gác dâng tới miệng
nước uống lũ hầu khệ nệ bưng
nửa khuya ta gõ cùm thay kiểng
mời hết trăng sao tới chúc mừng

Mừng ta rách áo ngày tan trận
vô núi, bỏ thành, sống ở bưng
quá chén sơn hà nên lận đận
gác kiếm treo chân giã biệt rừng


nguyễn thanh-khiết
tháng 10-1977